Không hiểu sao lúc này mình cứ nghĩ đến người đó. Hầu như không khi nào không nghĩ, tối lại mơ… Mà sao ấy, cứ những khi thấy thật gần, rồi thoắt cái thật xa. Mình cũng biết vậy chỉ khổ, day dứt lắm. Nhưng chẳng hiểu sao không thể quên được. Cứ muốn quên thì như lại nhớ gấp ngàn lần. Cứ muốn chấm dứt để thoải mái tâm hồn, nhưng lại không làm được. Nếu có một điều ước, mình chỉ xin một trong hai điều này thành sự thật. Hoặc là cho thời gian quay trở lại để mình không bao giờ gặp hoặc sẽ không nói gì (nhưng mình không mong điều này xảy ra, vì mình không hối tiếc về những gì đã làm), hoặc mong cho chuyện này mau có kết quả, dù thành công hay thất bại cũng không sao, vì nó sẽ như một kỉ niệm mà có lẽ chôn sâu suốt đời. Nhưng có một điều mình chắc chắn: mình yêu thực sự, và không bao giờ hối hận, nuối tiếc quá khứ dù thực chất có những quyết định có lẽ đã sai hoặc không phù hợp…
Vậy là Fresa đã trải lòng mình ra, đã yêu, và mình tin nếu yêu thực thì dù lâu đi nữa tình yêu cũng sẽ bền vững. Mình không tranh giành, không níu kéo vì mình nghĩ nếu người đó yêu mình thì dù sao cũng sẽ về bên mình, còn nếu mình ngộ nhận, thì dù có làm cách nào cũng chỉ thất bại.
PS: Những ai đang yêu thì hãy yêu chân thành đi, và hãy gìn giữ nó. Còn nếu bạn đang cô đơn thì hãy dũng cảm vượt qua nó, cứ xem nó như một hoài niệm đẹp, lấy nó làm hành trang bước vào đời…